Một ngày nọ, cái bàn gỗ già bốn chân chắc nịch nhìn đôi giày thể thao mới tinh đang tung tăng khắp phòng mà lòng đầy ghen tị:
“Sao mày được đi khắp nơi, còn tao phải đứng ì một chỗ thế này?”
Đôi giày cười toe toét:
“Vì tao có đôi chân tuyệt vời của cô chủ mà!”
Cái bàn gằm mặt:
“Ừ thì tao không có chân… NHƯNG…”
Ầm!
Cả bốn chân bàn bỗng co lại, cái bàn lăn quay vòng vòng như chiếc xe đua F1, hất văng ly cà phê, đạp đổ chậu cây cảnh, rồi xoẹt qua chân cô chủ đang ngồi làm việc.
“AAAAAA! Ma bàn!!!” – Cô chủ hét lên, nhảy tót lên ghế.
Đôi giày há hốc mồm:
“Mày điên rồi à? Mày là bàn mà!”
Cái bàn dừng lại, thở hồng hộc:
“Tao… tao chỉ muốn biết cảm giác được tự do thôi…”
Rắc… rắc…
Một trong bốn chân bàn gãy lìa.
Kết cục:
- Cái bàn phải vào xưởng sửa chữa
- Đôi giày bị cấm túc vì tội “kích động bạo loạn”
- Cô chủ đặt mua cái bàn… có bánh xe
Bài học:
- Đừng đòi hỏi thứ không thuộc về mình
- Bàn thì phải biết… an phận
- Nhưng đôi khi, ước mơ đi lại cũng không tệ nếu bạn là… bàn xoay!
#ĐứngYênCũngLàMộtNghệThuật #BànGỗGiàKhôngBiếtĐi #GiàyThìTựHàoVìCóChân
P/s: Tin đồn sau vụ việc – cái ghế trong phòng bắt đầu… rung lắc bần bật vì cười!