Quán cà phê bán linh hồn

1. Quán “Hương Đời” – Nơi Chỉ Mở Cửa Lúc Nửa Đêm

Trong một con hẻm cụt ở Hà Nội, có một quán cà phê nhỏ tên “Hương Đời”, chỉ bắt đầu đón khách từ 12 giờ đêm đến 3 giờ sáng. Người ta đồn rằng, quán này không bán cà phê bình thường, mà bán “hương vị của những kiếp người” – ai uống vào sẽ nếm được cả nỗi đau, niềm vui, và ký ức của người đã khuất.

Trúc, một cô gái trẻ mất ngủ kinh niên, tình cờ phát hiện ra quán này trong một đêm lang thang. Cô bước vào và thấy không gian bên trong ấm áp lạ thường, dù bên ngoài gió rít từng cơn.

2. Thực Đơn Kỳ Lạ

Ông chủ quán – một người đàn ông gầy gò với đôi mắt không có tròng trắng – đưa cho Trúc một thực đơn viết tay:

  • “Cà phê Nhớ Thương” (pha từ nước mắt người yêu cũ)
  • “Cà phê Hối Hận” (vị đắng của kẻ tự tử)
  • “Cà phê Ác Mộng” (dành cho những ai muốn trải nghiệm cái chết của người khác)

Trúc tò mò gọi một ly “Cà phê Nhớ Thương”. Khi cô nâng ly lên môi, một luồng ký ức xa lạ ập vào đầu – cô thấy mình là một thiếu nữ những năm 80, đang khóc trong một căn phòng tối, tay cầm bức thư tuyệt mệnh…

3. Sự Thật Đằng Sau Những Ly Cà Phê

Bỗng, Trúc giật mình nhận ra khách trong quán đều không có bóng. Một bà cụ ngồi góc phòng cười nhạt: “Cô còn sống mà vào đây làm gì? Quán này chỉ dành cho những linh hồn chưa siêu thoát thôi.”

Ông chủ quán bước ra, giọng trầm đục: “Mỗi ly cà phê ở đây chứa một mảnh hồn. Uống vào, cô sẽ mang theo nghiệp chướng của họ.”

Trúc hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng cửa quán đã biến mất, chỉ còn những bức tường phủ đầy ảnh đen trắng của những vị khách đã “trả nợ” bằng chính linh hồn mình.

4. Cách Thoát Khỏi Quán Ma

Bà cụ thì thào: “Muốn ra khỏi đây, cô phải tìm được ly cà phê của chính mình.”

Trúc lục soát khắp quán và phát hiện một ly cà phê còn nguyên vẹn trên kệ cao, bên cạnh tấm ảnh… chính cô chụp từ 5 năm trước – thời điểm cô suýt chết trong một vụ tai nạn.

Ông chủ quán nhe răng cười: “Linh hồn cô suýt nữa đã thuộc về nơi này. Hôm nay, cô tự tìm về.”

5. Kết: Cái Giá Của Sự Sống

Trúc vỡ lẽ ra rằng, cô đã chết lâm sàng 5 phút trong vụ tai nạn năm đó, và quán “Hương Đời” chính là nơi giam giữ những linh hồn “thất lạc” giữa cõi sống và cõi chết.

Cô uống cạn ly cà phê mang tên mình. Một luồng ánh sáng trắng xóa bao phủ…

Sáng hôm sau, Trúc tỉnh dậy trên vỉa hè gần nhà. Trong túi cô có một mẩu giấy nhòe nước ghi: “Còn sống là món nợ, chết đi mới là trả xong.”

Từ đó, quán “Hương Đời” biến mất không dấu vết. Nhưng đôi khi, trong những đêm mưa gió, người ta vẫn nghe thấy tiếng máy xay cà phê kêu lục cục từ một con hẻm không tên…


“Có những thứ đắt đỏ không phải vì giá tiền, mà vì nó được trả bằng… linh hồn.” ☕👁️

Bạn có dám thử uống một ly tại “Hương Đời” không? Nếu muốn, tôi có thể kể tiếp phiên bản “Quán cà phê dành cho tử tù” – nơi phục vụ những tên giết người trước khi chúng bị hành hình!

Related posts