Ma công sở: See you tomorrow

Sáng thứ hai, khi ánh đèn neon văn phòng bật lên những tiếng rè rè, bóng ma ấy lại xuất hiện. Nó ngồi lặng lẽ ở góc phòng họp, mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính đã mười năm không đổi wallpaper.

“Chào anh,” – đồng nghiệp mới gật đầu.

Bóng ma khẽ giật mình, miệng mấp máy vài từ vô nghĩa rồi lại cúi xuống. Nó đã chết từ lâu trong một vụ overtime thâu đêm, nhưng linh hồn vẫn bị buộc phải điểm danh mỗi ngày.

Chiếc áo sơ mi phai màu theo năm tháng vẫn cài khuy đến cổ, dù cổ áo đã rách tươm. Đôi giày da bóng loáng ngày xưa giờ chỉ còn là hai khối nhựa mòn vẹt. Nó đi qua các phòng ban như một làn khói, để lại sau lưng mùi cà phê đắng chát và tiếng thở dài vô thức.

“Anh làm ở đây lâu chưa?” – cô thực tập sinh hỏi.

Bóng ma ngước lên, đôi mắt trũng sâu lấp lánh chút ánh sáng lạ: “Tôi… không nhớ nữa. Có lẽ từ khi công ty còn dùng máy fax.”

Nó gõ bàn phím lạch cạch, những con số trong file Excel tự động nhảy múa dù ngón tay chỉ chạm vào không khí. Email gửi đi từ tài khoản đã bị khóa năm ngoái, meeting invite hiện lên trong lịch của những người đã nghỉ việc.

Cuối ngày, khi màn đêm buông xuống, bóng ma đứng trước máy chấm công, thẻ từ đã mất từ lâu vẫn được hệ thống nhận diện. “See you tomorrow” – nó thì thào với chiếc máy, rồi tan biến vào bóng tối hành lang, để lại vệt sương mù nhân tạo từ máy lạnh.

Sáng hôm sau, khi đồng hồ điểm 8:30, bóng hình ấy lại xuất hiện ở bàn làm việc, mắt nhìn xuyên qua màn hình máy tính như nhìn vào cõi vĩnh hằng. Một vòng tuần hoàn không lối thoát, của những linh hồn đã chết nhưng không đủ can đảm… nghỉ việc.

“Anh về sớm nhé” – sếp vỗ vai.

Bóng ma gật đầu, nhưng vẫn ngồi đó đến khi văn phòng tắt đèn. Nó biết mình chẳng còn nơi nào để về.

Văn phòng hiện đại đôi khi là nghĩa trang của những linh hồn không đủ dũng khí để sống, cũng không đủ quyết tâm để… chết hẳn.

Related posts